28.3.18

Một cái muốn trong veo | WWM#1

walk with me, bước chân an lạc, góc nghệ, góc o, vân nhiên

Em đi xem WALK WITH ME tại một rạp ở Portland, thành phố kề bên nơi em ở.

Người tổ chức buổi chiếu phim tại nơi này chỉ đơn thuần là cá nhân đứng ra gởi yêu cầu đến đơn vị giữ quyền phát hành. Họ không sắp đặt một phần giới thiệu trước hay là giao lưu sau buổi chiếu. Những ai biết thông tin chỉ cần đặt vé và đến rạp thưởng thức 88 phút. Em vào trang bán vé trực tuyến để đặt. Đó là thời điểm 2 ngày trước buổi trình chiếu. Em không biết là rạp có bán thêm cho người mua trực tiếp không và có người nào mua qua quầy vé ở rạp không. Nếu dựa vào số liệu trang mạng thì có 111 vé đã bán ra. Và tính theo thời gian đặt vé thì em chính là người cuối cùng trong danh sách.

Từ Vancouver, Washington đi sang Portland, Oregon mất khoảng 45 phút chạy xe. Em đi một mình. Khi đến rạp thì em tự chọn chỗ ngồi. Ở Mỹ thì first come first served, không cần phải đặt số ghế như tại Việt Nam. Người Mỹ họ rất tế nhị những chuyện này. Không có chuyện hành xử vô lối, tranh giành, chiếm phần tiện nghi hay gây ra sự bất tiện cho người khác ở nơi công cộng. Những gì cần tự giác họ thực hiện nghiêm chỉnh.

Khi em đã an vị, có một nhóm đông người đến gần. Một anh hỏi, “Có ai ngồi cạnh em không?”. Lúc này có 4 chỗ trống ở kế bên em. Em trả lời là không và hỏi, “Anh có cần em dời đi để tiện cho nhóm không?”. Anh đó tươi cười và bảo không cần. Ngay sau đó thì có một cô trung niên và một người nữa theo sau. “Các bạn quen biết nhau à?”, cô hỏi. “Không phải”, anh nói thêm, “nhưng tụi tui là bạn ngay lúc này.” Thế là ngay lập tức anh quay sang bắt tay em, niềm nở chào hỏi và tự giới thiệu tên. Thật là dễ thương! Chúng em ngồi yên xem phim và không nói gì thêm trong suốt buổi. Thế nhưng chút phút giây ngắn ngủi giao tiếp đó cho em cảm giác đã có một sự kết nối nào đó rất chân thực. Em chỉ đi đơn độc một mình nhưng cảm giác không hề đơn độc. Có một người bạn đang ngồi cạnh em đây. À không, một nhóm chứ! Và cả xung quanh em nữa. Ai cũng có thể là bạn, sẵn sàng trở thành bạn của nhau. Tất cả là do hiệu ứng của bộ phim. Sự tĩnh lặng.

Sự tĩnh lặng trên màn hình. Sự tĩnh lặng của khán phòng. Sự tĩnh lặng trong lòng người xem. Em tận hưởng không khí tĩnh lặng này. Hẳn nhiên thỉnh thoảng cũng có những tiếng cười, rồi cả tiếng khóc thút thít. Nhưng em hoàn toàn thả mình nhận lãnh năng lượng của bộ phim, sự tĩnh lặng tỏa ra từ nguồn chứa ấy. Em rất là thích! Sự tiêu thụ này em thấy không phải là một dạng tiêu thụ mà giống như mình đang hòa vào, đang lan tỏa, cùng nhau chia sẻ một điều gì đó rất lành.  

Đó là buổi xem thử, xem trước của em ở Portland. Em vừa nhắc đến “chia sẻ”. Ngay khoảnh khắc em đặt vé trên mạng thì lòng em đã nẩy ra ý định, “Mình cũng phải gởi lời yêu cầu một suất chiếu phim này tại vùng của mình”. Đó là một cái muốn trong veo. Muốn mà không hề có một tư duy nào xen kẽ. Muốn và hành động liền kề. Em đăng ký tài khoản, em gửi lời yêu cầu đến đơn vị giữ quyền, em chọn rạp chiếu. Tất cả diễn ra chỉ trong một buổi. Và chuyện còn lại là…

...em phải chờ!