9.4.18

Muốn | TNRR#7

Tháng năm rực rỡ, Hồng Nhiên, Góc O, Góc Nghệ
3 năm trước, mình đến Đà Lạt. Những gì mình thấy tất nhiên không thể nào là màu vintage 1974 như trong THÁNG NĂM RỰC RỠ. 

Chuyến đi của mình khi ấy không hàm chứa một tư tưởng sâu xa nào. Thấy hoa, cuốn vào hoa. Thấy đường hoa, cuốn vào đường hoa. Thấy cảnh hoa, cuốn vào cảnh hoa. Không có khởi tâm nào cho việc tìm hiểu con người và văn hóa. Mãi những năm sau này, mình mới có ý thức về chuyện nhìn như thế nào, nghe như thế nào. Ý thức thôi chứ thực cũng chưa phải là dụng tâm sâu sắc. Mình của 2015 chưa phải là một phượt thủ nặng lòng với Đà Lạt. Và mình cũng không gặp được một người nào nặng lòng với Đà Lạt. Về con người, mình tiếp xúc rất ít. Nếu có chăng thì là dân tứ xứ chứ không phải người chính gốc thành phố này. Thế nên ai hỏi mình về căn tính Đà Lạt thì mình ngơ ngác. Chữ “căn tính” mới nghe lần đầu mình còn thấy lạ lùng nữa.

Trải nghiệm với con người thì không rồi. Được cái là thiên nhiên Đà Lạt cho mình sự thăng bằng. Mình ưa đi quanh hồ. Trong số bao nhiêu kỷ niệm thì bước chân tản bộ dọc ngang phố phường luôn luôn khó phai mờ. Ôi, thời tiết nữa! Thời tiết thì thật là thích. Hít vào một hơi, hít tới đâu cảm nhận sự căng tràn nơi buồng phổi tới đó. Một niềm vui thích tan thấm. Không khí đem tới cho mình rất nhiều năng lượng tích cực. Tất cả thâu hết vào bên trong. Hít vào thở ra đến đâu, cảm nhận thư thái, thoải mái đến đó. Thời tiết rất hay! Sáng thì rõ là lạnh. Có lúc còn mưa. Chẳng hiểu có mặt trời không nữa. Trưa lại nắng to. Đến chiều tối thì đúng như phim. Cơn mưa chợt xuất hiện. Mình cứ sung sướng lâng lâng như cô bé Hiểu Phương cầm ô hát ca vậy. 

THÁNG NĂM RỰC RỠ cũng là một dạng thời tiết. Phim cho mình sống lại với những thư thái căng tràn. Mình muốn lắm! Muốn quay về với màn sương lạnh, với nắng to, với cơn mưa tình yêu.

#HồngNhiên