(Bài thứ hai viết về phim "La Chimera") [1]
Biết tin liên hoan phim Ý tại Việt Nam có cuộc thi bình phim, tôi lưu ngay mã QR đường dẫn để có thể gửi bài. Đây là năm 2024.
Cách nay 3 năm, 2021, đó là năm tôi thật sự đặt nặng việc thi thố. Ngoài mảng viết đã tương đối quen tay, tôi dự đủ các hình thức khác như thi chụp, thi nói, thi vẽ. Thi cá nhân chưa đủ, tôi rủ thêm bạn để có thể thi theo nhóm. Năm đó tôi chưa định giá được bản thân, cũng chưa có nguồn để kiểm chứng năng lực. Thế nên tôi năng nổ và chủ động. Gần như tháng nào tôi cũng đều dò tìm một cuộc thi để thử thách mình. Diễn tiến này lan qua năm 2022 rồi dừng. Những gì cần tôi đã toại. Tôi cũng đã hiểu ngưỡng giới hạn của mình.
Trạng thái của tôi đối với một cuộc thi giờ đã khác hoàn toàn. Thi viết về phim, mảng yêu thích của tôi, nếu xuống tay tham dự thì lý do duy nhứt chỉ có thể là mình thích bộ phim đó thôi! Cái yêu, cái thích đơn thuần. Không có một nguyên nhân nào khác. Và có lúc, khi viết về La Chimera, tôi đã nghĩ, “Chắc lần này lần cuối thi bình phim! Một lần để khép lại một chặng đường 7 năm (tính luôn cả 2 năm đại dịch) âm thầm học, coi (ra rạp), cảm và làm (thực hành viết về phim).”
Lần trải qua này với La Chimera cũng khiến tôi có thêm một đúc kết:
- Thế nào là một bộ phim hay?
Hay đúng hơn là một bộ phim hay sẽ tạo ra phản ứng gì trong quá trình viết bình phim của mình?
Một cảm giác rất dễ chịu đã tới khi thưởng thức bộ phim này! Quá trình sắp xếp ý tưởng không có một sự căng thẳng nào. Từng dòng tuôn ra trong trí óc. Từng hàng chảy trôi trên văn bản. Đã có những phim khiến cho việc viết của tôi rất khó nhọc, thậm chí tôi bỏ dở. Hoặc nếu quyết tiến tới để có một bài hoàn chỉnh thì cơ thể, thần kinh rất mệt mỏi. Ngay cả một số phim khiến tôi thích thì nhiều lúc ham mê, dồn quá nhiều sự chú tâm, tôi cũng bị mất thăng bằng. Viết xong mệt nhoài, coi như được giải thoát.
Với La Chimera, tôi không trải qua những xáo trộn như vậy.
Phim có một câu thoại khiến tôi ưng lòng. Tôi truy nguyên văn tiếng Ý, rồi đọc theo. Chuyển qua tiếng Việt, tôi nghe thấy trong câu ấy có tiếng nhạc tang tình.
Phim có một cảnh khiến tôi ấn tượng. Cảnh nằm trong một trường đoạn đắt giá. Từ đây tôi xoay qua công việc phân tích nhân vật trung tâm, xác định nguyên mẫu, xác lập hành trình người hùng. Cứ thế cấu trúc tác phẩm hiện ra trong tôi rất rõ ràng, trật tự.
Cảm tình rồi sau đó là tư duy, cả hai phối trộn, hoà quyện và tạo ra tình yêu. Có lẽ tôi mất 4 ngày để hoàn thành bài viết. Có thể viết nhanh hơn. Nhưng tôi thong thả, không để cho đầu óc làm việc quá độ. Trong 4 ngày đó, nhiều lúc tôi nhắm mắt, nghĩ về những tình cảm đã rõ với La Chimera. Thực hành nuôi dưỡng những dòng tâm ý bên trong khiến tôi cảm thấy thật sảng khoái! Vui sướng biết bao khi tôi hiểu rằng:
- Mình đã gặp một bộ phim hay!
Một điều quan trọng khác cần thành thật, cũng trong thời gian này tôi đã dần tập sử dụng các công cụ AI (chẳng hạn như ChatGPT) để viết bài. Do hoàn cảnh nhiều lúc không cho phép nên tôi chỉ thu âm các ý chính và để thuật toán phát triển thành bài hoàn chỉnh. Sau đó tôi làm công việc biên tập. Có bài tôi chỉnh vài câu. Có bài tôi ngồi sửa lại hoàn toàn.
Với La Chimera, tôi không phải nhờ tới bên thứ ba. Mọi thứ diễn ra rất truyền thống. Từ mắt nhắm tới trang văn bản trắng trơn, bài viết hình thành thật tự nhiên, từ tốn. Khi nào hết ý thì dừng nghỉ. Khi nào có ý lại tiếp tục. Thư giãn, ngồi yên, tôi tận hưởng từng giờ phút trong niềm hạnh phúc mà mình ý thức chẳng phải dễ dàng:
- Hạnh phúc khi gặp một phim hay!
Vũ Đạm Nhiên
Phú Lâm, ngày 6.12.2024
[1] Bài bình phim
Trả lờiXóaBài đầu tiên viết về La Chimera là bài có tựa Vẻ đẹp thần tiên ấy sao có thể thấy bằng con mắt trần gian.