31.10.24

THẦN DƯỢC: VỪA GHÉT BỎ MÀ CŨNG VỪA THÍCH THƯƠNG

Vũ Đạm Nhiên, Đạm Nhiên, góc nghệ, film review, #vudamnhien, #nhiên, #Vũ_Đạm_Nhiên, Vu Dam Nhien, Dam Nhien, Demi Moore, The Substance, Thần Dược, Coralie Fargeat, Bình phim The Substance, Bình phim Thần Dược, Ghost, KFC

  Coi “Oan Hồn” (Ghost) trên tivi có lẽ vào tầm 30 năm trước. Lý do cho việc ngồi dán mặt trong rạp để coi “The Substance” đợt này do vậy chính là vì muốn “gặp lại” Demi Moore.


  Cũng chẳng nhớ từ bao giờ mới lại tiếp xúc với một cốt truyện “điều ước / phép thuật” kiểu mẫu như vầy. Một ngôi sao được gắn tên trên “Đại Lộ Danh Vọng” ở tuổi xế chiều, tiếc nuối hào quang thuở xuân sắc, bà nhắm mắt tiêm vào người một liều “thuốc tiên” để được trẻ đẹp muôn phần xa xưa. Thuốc cho kết quả mỹ mãn nhưng trớ trêu, trớ trêu là thuốc hay cỡ nào cũng kèm tác dụng phụ! Kể từ đây, sự trong nhiều sự điên loạn nhứt, khiếp đảm nhứt khởi đầu. Về mặt tâm lý, bộ phim xoáy sâu vào việc khắc họa lòng tham của người phụ nữ, cái ham muốn da thịt căng tràn, ba vòng cân đối và được người đời xoay quanh như một ảo ảnh hạnh phúc lấp lánh làm đảo điên thần trí khiến họ sẵn sàng đánh đổi tất cả. Thương lắm mà cũng ớn lạnh ói mửa trước lòng dạ đàn bà!


  Ấn tượng ngay từ đầu và kéo dài suốt tận về cuối thời lượng là những bộ ngực trần. Phim không thiếu những pha “đốt mắt” với mông, eo, đùi, lưng… phơi phô tràn ngập. Nhưng thiệt tình là không có trong tôi một cảm giác kích dục nào! Sự hồi hộp chờ coi điều gì tiếp theo và không khí ma chướng giăng phủ làm tắt ngóm lòng phàm. Thân thể lõa lồ từ mức đơn sơ tương phản của vế đối già / trẻ cho tới bạo lực đẫm máu về sau như một thủ pháp dùng hình khiến tôi nhớ tới trải qua tương tự với “KFC” của đạo diễn Lê Bình Giang. Ở phim này, sự lạm dụng các cảnh khỏa thân trước hết là để nhất quán với nội dung cốt truyện, sau đó là ý ngầm đả kích, mỉa mai. Trường đoạn tắm máu cường điệu cuối phim không gì khác hơn một cú nã pháo vào hệ thống truyền thông truyền hình, những nơi lấy cơ thể phụ nữ (gợi dục) để làm thành nội dung câu dẫn.


  Phim không thiếu những tình tiết phi lý rành rành và có lúc từ khoảng cao trào ở phần thân cho tới gần phần kết, tôi tưởng như đạo diễn Coralie Fargeat đã mất kiểm soát truyện phim của mình. Dường như chị muốn đẩy cảm xúc kinh tởm lên tới đỉnh của nóc. Thật quá liều! Bất chấp phần nhìn, bất chấp phần hiểu cảm, chị đẩy sự cường điệu kinh dị tới tận cùng!


  Kỳ lạ làm sao, “The Substance” khiến tôi ở trong trạng thái xô đẩy giữa hai dòng! Khó chịu, tởm lợm, nhứt là “trận đấu lớn” rồi nối theo sau là chuỗi diễn tiến cho cảnh nguyên mẫu “khi thuốc tiên không còn”. Nhưng khi dứt khỏi phim, hồi tưởng những gì xảy ra, nghĩ về một thế giới mà mình, (và những người thanh niên hôm qua và người trung niên hôm nay) đang sống với mười phía bao vây bởi những mũi tiêm bơm độn, kích căng, những con dao gọt cắt nâng đẽo cùng lời hứa về một phiên bản tốt hơn, đẹp hơn, được công nhận hơn, dễ tiến thân hơn thì cái điên, cái phi lý, cái hãi hùng của phim lại trở nên hiện thực, như bổ đôi từ trong lòng hiện thực bước ra một hiện thức khác. Căng tức hơn. Mịn nét hơn. 


  Là vậy. Vừa ghét bỏ lách né mà cũng vừa nhích gần thích thương!


Vũ Đạm Nhiên

Đường Dừa (Q6), 31.10.2024

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét