Lần xem #ĐảoCủaDânNgụCư thứ #5 vẫn để lại những cảm xúc đặc biệt.
Giờ chiếu khó nhằn 13:30 mà khán giả vẫn rất đông. Trừ mấy hàng đầu sát màn hình, các hàng sau đều phủ kín. Tôi cảm được phản ứng thật sự của khán giả thủ đô với phim này.
Đây vẫn là một trường hợp không dễ để cảm thụ với nhiều người. Cảnh tả chân ở hồi 2 có thể khiến khán giả phân tán và đánh rơi nhiều sắp đặt của đạo diễn suốt chiều dài tác phẩm.
Với riêng mình, tôi tận hưởng từng giây. Đẹp và vẫn là 2 sắc ấy chứa chan tâm hồn. Như lần đầu tiên.
Sắc xanh. Xanh từ ánh nhìn ước mơ ra biển. Xanh biển, xanh trời, xanh áo màu thiên thanh. Tôi còn phát hiện sắc xanh đu đưa trên cổ Phước trong lần trèo cao đầu (CHÂN tìm đến 1 nơi cao cũng là Ý đã có 1 lần chuyển hóa vươn lên).
Chuyển động đu đưa ấy tới nay tôi mới nhận diện. Và dĩ nhiên, dây đeo cổ sẽ còn chuyền tay từ Phước, từ Chệt Liếm sang Chu. Sắc xanh cần tới 1 vật dẫn để nói thay bao điều.
Sắc trắng. Trắng như giấc mơ. Trắng như liêu trai. Trắng như tình yêu biến thành sự tàn phá. Trắng như màu áo huyễn mộng của cha và con. Thương lắm chứ, tình cha cõng con! Nhưng thương ấy đã đục ngầu, đã phai bạc. Xanh đã trở thành trắng, trắng bạc, trắng lạnh.
Giữa dòng khơi trong, con thuyền ra biển lớn đã không thể xuôi chèo vì tình yêu đã không còn là tình yêu!
#Nhiên