31.5.18

Âm thanh là dáng hình | WWM#8

Walk with me, Vân Nhiên, Góc O, Góc Nghệ
Ánh đèn đường ánh chiếu qua khung cửa. Lần nào cũng thế. Em muốn chưng cất phút giây này. Tiếc là con mắt điện thoại không đủ khả năng. Dù cho có là một chiếc đắt tiền hơn gấp 5, gấp 10, chuyện cũng là bất khả. Lý do là vì khung hình.

Không gì có thể thay thế được khung hình toàn rộng. Chẳng con bọ điện tử nào có thể sánh ngang với nhục nhãn. Em đang nhìn thành phố lướt qua với một niềm tĩnh yên khe khẽ. Khoan khoái là em đang nhìn trong dư ba điện ảnh. Gần nhất là bộ phim vừa mới. WALK WITH ME. Xa hơn là liên tiếp những nếm trải điện ảnh trong năm này.

Lặng lắng quá! Phong vị lặng lắng đến nỗi khi giọng đọc chính cất lên dù đã không còn là lần đầu, em vẫn giật mình. Có cảm giác như bất kỳ thanh âm nào cũng khiến em chấn động.

Đi cùng nhau. Về với thiêng liêng.

Vẫn là từng ấy sự nghe, sự nhìn nhưng vì điểm trang một tâm khảm mới, lòng em e dè, thận trọng. Nói như một sư cô trong phim này, “âm thanh linh thiêng cũng có thể là dáng môi cười”.

Phút cuối cùng khi bản nhạc Namo Avalokiteshvara ngân lên lần thứ hai, em ngồi nán lại. Lâu hơn lần trước. Kiên nhẫn tìm kiếm dáng hình thiêng liêng...Trong âm vang tiếng đàn. À không, không thể gọi là tìm kiếm được. Nhân tướng sẵn có. Chỉ có điều là em không thấy, không nghe mà thôi.

Cốt yếu cũng chẳng phải là thấy, là nghe. Vì thiêng liêng không thuộc về riêng ai và y đúc sau từng trải nghiệm. Cốt yếu cũng không khác tinh thần của một bộ phim tài liệu. Trung thực.

Em vẫn còn trên xe. Hành trình em vẫn chưa là điểm cuối. Vẫn chưa lên tới một đỉnh cao nào. Thiêng liêng hay không màu không vị? Em chưa biết. Chỉ cần gìn giữ ít ỏi trung thực này.

#VânNhiên