Tháng 1.2017, tôi hát bài Tâm An (viết bởi Giải Nghiêm). Đó là một đêm thanh bình. Có 4 người nghe. À không, 1 mệt nên đã nằm ngủ ngay trên sàn. Còn 3 thì nhẫn nại thâu nhận. Khoảng 3 tháng trước đó, tôi hát Tình Ca (viết bởi Phạm Duy). Vẫn là một đêm tịch tĩnh. Số lượng độ khoảng gần 20. Họ chen chúc trên một chiếc ghe để nghe "Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời..."
Dù chỉ là phận hát rong, vô học và lạc thời nhưng tôi luôn có khán giả mỗi khi mình cất tiếng. Một năm tôi chỉ cần một ngày như vậy. Được hát điệu ca mình say mê. Không nhạc đệm. Không điện đóm. Không máy móc. Không thù lao. Tôi hát với tất cả ý nghĩa giản dị của sự hát. Và tôi có những người nghe. Họ ngồi đó với đúng nghĩa của sự nghe. Không làm gì khác. Chỉ yên đó, bất động. Không có tiếng vỗ tay. Cũng chẳng cần một lời tán thưởng. Duy chỉ có lòng yêu. Lẳng lặng. Đưa truyền.
Mỗi khi nghĩ tới những giờ phút ấy, tôi thấy mình thật may mắn. Sự biết ơn tôi không dám nói ra, thốt ra. Vì từ "biết ơn" hình như bớt dùng đi, bớt rêu rao thì lòng biết ơn sẽ linh thiêng và chân thực nơi lòng tôi. Thế nên, tôi muốn dùng từ "may mắn". Tôi thực may mắn vì đã dự phần vào những khung cảnh như vậy. Một năm chỉ một lần. Tôi chỉ cần thế thôi! Và riêng tư. Lặng lẽ.
Quá khứ êm đẹp ấy chắc chắn đã tạo nên cho tôi một lối ứng xử...tôi không biết phải gọi như thế nào. Riêng biệt? Lập dị? Khác thường?
Khi bắt đầu đi xem phim nhiều hơn, đi coi kịch nhiều hơn rồi đi nghe nhạc nữa, xem-nghe-nhìn tại thành phố mà nghe nói đã gần chạm 20.000.000 dân, mỗi cuộc lữ với tôi luôn là một niềm lạ. Có quá nhiều thứ nghịch đảo với lề thói mà tôi đã huân tập. Như đêm nhạc hôm nay vậy, càng về cuối tôi thấy khán giả càng phấn khích. Dường như chất nhạc ở trên đã tan thấm, làm mê hoặc con tim họ. Nhưng thay vì điềm nhiên tận hưởng thứ dư vị ngọt ngào ấy, họ mở điện thoại để quay phim, để ghi hình, để thâu âm. Thật tiếc là tôi sẽ không thể nào gia nhập vào đám đông này. Có lẽ tôi mãi mãi là một tâm hồn lạc lối của thời đại đa phương tiện.
Nhiên.
24.10.2017
T/B:
Tôi quyết định đến với đêm nhạc cũng là nhờ một đoạn phim ngắn. Chính người tổ chức đã quay lại. Nghe đâu anh là nhiếp ảnh, là đạo diễn. Tôi thấy phim đẹp và cắt ghép khá hoàn hảo. Nếu có quay chắc hết kiếp tôi cũng thể quay đẹp bằng anh. Thế nên, nếu có đi tiếp những đêm sau tôi càng yên trí, toàn tâm với sự nghe nhìn. Trước sau gì tôi biết cũng sẽ có phim để xem lại. Mà thật ra, xem lại, nghe lại cũng chỉ là đuổi bắt những huyễn mộng của âm thanh. Trước mắt là những sinh động tuyệt tác đang hiển bày.