21.10.17

Duyên và dễ thương! | Dạ Cổ Hoài Lang #3

Dạ Cổ Hoài Lang, Đạm Nhiên

Tôi gặp chú Phú Quý lần đầu tiên có lẽ là vào thập niên 90. Tôi không nhớ chính xác ngày tháng. Có lẽ là một đêm tháng 8 âm lịch năm 1997. Lúc đó chú đi mua bánh Trung Thu. Tôi vừa bước vào cửa hàng thì chú lướt ngang trước mặt. Do thấy chú nhiều trên truyền hình nên tôi nhận ra chú ngay, cả thanh âm lẫn nhân dáng. 

Đêm 14.10 vừa qua, tôi ngồi ở hàng E và lần thứ 2 trong đời tôi lại thấy chú. Chú vào rạp sau tôi và ngồi ở ngay trước mặt, ghế đầu tiên hàng D. Nếu mốc thời gian tôi nhớ đúng thì khoảng cách giữa hai lần ngẫu nhiên là chẵn tròn 20 năm. 

Lần đầu có lẽ cả hai cùng đi tìm vị ngọt trong một chiếc bánh. Còn lần thứ hai, tôi không biết chú có giống tôi không. Tôi không còn mê bánh nữa. Tôi đang đi tìm một vị ngọt khác, vị ngọt mà ai đó đã đến sân khấu, đã từng một lần hít thở không khí của thoại kịch sẽ khó mà thôi không dứt trừ, nhớ nghĩ, tương tư. 

Tôi không biết người khác ra sao. Riêng tôi dường như cứ mỗi lần vào rạp là năng lực thính giác phát huy tột bực. Ai ở hàng trước, hàng sau thậm chí cả ở những hàng cách nữa làm gì, nói gì tôi đều tự nhiên nhận biết. 

Đêm nay là đêm của Dạ Cổ Hoài Lang và tôi đã được nghe tiếng nói của người tôi từng gặp thoáng qua 20 năm trước. Tiếng nói rất nhẹ, thầm thì, đầy trìu mến. Có một câu đã được lập đi lập lại, không chỉ một lần:

- Hữu Châu diễn duyên và dễ thương quá!