Đêm nhạc tối nay có bài If We Hold On Together. Đó là xem thông báo từ trang chủ mà biết được.
Ở đêm trước, đêm 13, tôi đến mà không hề biết trước danh sách. Khi bước vào rạp, nhận được tờ giấy A5, lướt qua thì chỉ một vài cái tên là thân thuộc. Phần còn lại hoàn toàn lạ lẫm. Và không hề có "If we hold on together". Thế rồi, bất ngờ, vào cuối chương trình, giai điệu tuổi thơ ấy cất lên.
Cơn mưa lớn trước buổi diễn khiến cho thân người đã bị nhiễm hàn. Và dường như càng về cuối nhiệt độ của rạp càng lạnh. Vừa nghe nhạc mà vừa run lập cập. Ý thức và cảm giác cứ bị quàng xiên lẫn lộn. Không biết ai là người hát, ai là người dựng. Nhưng hẳn là lời ca, tiếng nhạc đã cho tôi trở về với những năm 90, thuở mà trong đêm khuya thanh vắng, chỉ một làn sóng radio là hạnh phúc lắng sâu tràn đầy. Tuy nhiên, hành trình xuyên thời không hoàn toàn êm xuôi trót lọt mà cứ trúc trắc trục trặc bởi cái lạnh tê người không ngừng chen lấn xô ngang.
Còn nhớ Diana Ross khi thu âm bài này thì đã trên dưới 50, đã bước vào mùa thu của đời người. Còn cô gái đã hát trong đêm mưa trời tầm tã, tôi nhớ cô diện một tông màu trắng nền nã. Cô như nàng tiên bước ra từ khu vườn bí ẩn. Tiếng hát tuôn dậy cả mùa xuân. Tiếng hát như chim trời, vỗ đập vào không gian những thanh âm lấp lánh, rạng rỡ.
Đêm ấy không buồn.
Đêm ấy dường hết lạnh.
Còn đêm nay?
Nhiên
27.10.2017