Tôi hẹn bạn vào lúc 19h30. 20h đêm nhạc Saigon Idecaf Acoustica mới bắt đầu nhưng hẹn sớm vậy là để có thời gian trao đổi nhiều hơn. Đã nói rất nhiều qua các tin thoại, tôi muốn có thêm nửa tiếng nữa. Tất cả cũng chỉ muốn được trọn vẹn là một người-mời-có-trách-nhiệm với lời mời của mình.
Tôi đón chuyến xe 14 để vào trung tâm Quận 1. Thường thì từ trạm đi đến trạm dừng là khoảng 45 phút. Đi bộ chậm rãi tôi cho là 15 phút tối đa sẽ đến Idecaf. Tính toán như vậy nên tôi khởi hành vào lúc 18h. Ngay lúc này trời đã đổ mưa khá lớn. Tôi chờ thêm vài phút nữa. May quá, mưa có phần nhẹ hạt. Khoảng 1 giờ đồng hồ là thời gian dành cho cơn mưa. Nghĩa là lên được xe, ngồi ngắm Sài Gòn ướt nước và đến nơi thì cũng là lúc mưa sẽ tạnh. Với cây dù trong tay, tôi yên chí vì những tính toán và kinh nghiệm thời tiết của mình. Nhưng rất tiếc! Khi gần đến Mạc Đĩnh Chi thì lại thêm một cơn mưa tiếp tục rớt rơi. Tôi đành phải xuống xe và đục mưa trong một quán cà phê. Lúc này đã 19h giờ hơn. Tôi đứng đợi mà lòng sốt ruột vì sợ đến không đúng giờ hẹn với bạn. Đến 19h20 thì không chịu nổi, tôi bung dù, dấn bước dù bên ngoài vẫn còn mưa rất to.
Bước chân nôn nóng vì có sự sợ hãi trong lòng. Đến nơi thì kim đồng hồ chỉ quá con số 6 và tôi thấy 2 người bạn 5x của mình đang ngồi chờ trước cửa rạp. Nói 5x vậy thôi chứ tôi cũng không biết được tuổi tác. Hai người đều tập yoga. Mà thường những ai tập yoga thì diện mạo lẫn tâm hồn đều tươi trẻ so với tuổi thực. Bạn chạy xe máy từ Phú Nhuận sang đây. Tôi có mái trần xe bus chống đỡ. Còn bạn thì đâu có gì. Chỉ một tấm áo mưa mỏng và đôi vai quang gánh cả mưa trời tầm tã.
Hẹn với những người ở lớp xưa có cái lợi ích lớn lao như vậy. Đó là những người luôn giữ lời và đến đúng giờ. Hẳn nhiên bài học từ những người bạn ấy không chỉ có vậy. Trước mắt thì tôi nếm trải niềm hạnh phúc trong cơn mưa chiều tháng mười này đã, niềm hạnh phúc khi một người giữ lời hẹn với mình, hạnh phúc ấy không hề bé nhỏ đâu...Hãy tin tôi, hạnh phúc ấy không hề bé nhỏ!