30.3.18

Tuyết Anh của tớ | TNRR#4

Tháng năm rực rỡ, Hồng Nhiên, Góc O, Góc Nghệ
Chẳng hiểu có một hiệu ứng được gọi là hiệu ứng THÁNG NĂM RỰC RỠ hay không?

Tên gọi là sao cũng không quan trọng. Cái thực là cuối tuần này, mình sẽ đi thăm Tuyết Anh, Tuyết Anh của mình. 

Phim hay thế nào thì mình không diễn tả hết được. Mình chỉ thấy nó thúc đẩy hành vi của mình. Hiểu Phương đã thôi miên mình. Bước ra khỏi rạp, mình nghĩ ngay tới Tuyết Anh. Nhất định phải đi gặp Tuyết Anh.

Chẳng cần tới Lan Chi cầm đồ và đội quân cái bang của nàng ta. Chẳng cần Thùy Linh chửi thề như hát hay. Chẳng cần cuốn phim nào của Bảo Châu hết. Chẳng cần mất nhiều thời gian đến thế, hơn 100 phút. Trong nháy mắt, mình đã có thể nghe được giọng nói của Tuyết Anh.

Mình vẫn lưu số của Tuyết Anh mà. Chỉ là chẳng hiểu sao hai bên không nói được câu nào trong từng ấy năm. Không mất liên lạc mà cũng không thể thắm thiết như xưa. Thế mà đã từng như là hình với bóng thuở 16, 17. Có những lúc mình cảm tưởng sẽ buồn lắm nếu đời mình vắng xa Tuyết Anh. Chuyện gì mình cũng kể cho Tuyết Anh cả. Tuyết Anh như chiếc túi Doraemon có thể chứa trọn buồn vui của mình. Ngồi chung một bàn và vượt hơn mình về mọi mặt. Gia đình khá giả, ăn mặc sành điệu, thu hút bao người khác phái. Tuyết Anh ngầu đời và chói lóa. Ở cạnh nguồn sáng Tuyết Anh mình như được hưởng lây thứ ánh sáng ấy. 

À, Tuyết Anh với mình cùng chia sẻ chung một đam mê. Hai đứa năm đó vùi tai vào âm nhạc, phần lớn là nhạc nước ngoài, nào là NSYNC, Westlife, Boyzone, The Moffatts, Hanson đủ cả. Nhưng thần tượng của cả hai là Backstreets Boys. Mình nhớ có lần đến nhà Tuyết Anh, hàn huyên đủ điều rồi la cà quán xá. Khi ấy, bên dưới khoảng trời rực nắng, có hai học sinh, mặt mày mơ xanh, miệng mồm réo rắt, “Hãy cho tôi hiểu ý nghĩa của cô đơn!”.

À, còn chuyện tình cảm. Người mình thầm để ý rốt cuộc lại hẹn hò với Tuyết Anh. Không đánh rơi nụ hôn nào cả vì mối tình đậm sâu sẽ đến với mình ở một độ khác, mãi về sau. Nhưng lúc ấy mình cũng buồn lắm, nỗi buồn có thật. Buồn một khoảng rồi cũng nguôi nhanh. Thế đó…tuổi học trò…có những điều chẳng hiểu ra làm sao…Thân thiết rồi lạ xa ngỡ ngàng! 

2 năm trước gặp lại, vui mừng khôn xiết, muốn nói gì đó mà cứ nói những lời ngang ngang vòng vòng chẳng đâu vào đâu. Rồi hai bên lại quay về với sự lặng im như băng giá.

Mọi chuyện đang khác đi lúc này. Có một lực đẩy lạ lùng bên trong mang tên THÁNG NĂM RỰC RỠ. Mình cũng đang quay mòng mòng 360 độ. Cổng trường xưa đây rồi! Nắng ngày xưa sao chói quá! 

Và Tuyết Anh ạ, 

chủ nhật này tớ sẽ đi thăm cậu đấy! 

Tuyết Anh đã là người thành đạt hơn tớ nhiều lắm. Khác gì thuở 16, 17, lúc nào nhìn Tuyết Anh, tớ cũng vừa tự hào, vừa ganh tỵ. Nhà mới của Tuyết Anh hóa ra không xa nhà tớ bao nhiêu cả. Chỉ hơn 10km. Tớ sẽ thức dậy thật sớm, đón xe bus và đi thăm cậu. 

Cậu đang xây 1 khu vườn phải không, Tuyết Anh? Nhất cậu rồi nhé! Ôi chao, tâm hồn của một người làm vườn! Tớ muốn được nhìn ngắm một khu vườn. Tớ muốn được gần gũi tâm hồn của một người làm vườn. 

Tớ, à mà không. Tao, tao sắp được gặp mày rồi, Tuyết Anh ơi!

#HồngNhiên