Khi WALK WITH ME được trình chiếu tại Sài Gòn, em chưa về đến.
1 tuần sau, em gặp lại một người bạn cũ. Chị nói cho em về không khí của buổi công chiếu. Người bạn này từ lâu đã dành cho điện ảnh và cả sân khấu một tình yêu chân thành. Chị thích bộ phim. Chị rất muốn đọc thêm những bài cảm nhận thực thụ. Điều chị cần là sự đồng cảm về phẩm chất điện ảnh của tác phẩm này. Tuy vậy, chị không tìm thấy điều gì trên mạng xã hội ngoài các tấm ảnh chụp check-in cá nhân của những người tham gia. Em chưa xem phim tại Sài Gòn. Em chưa hít thở không khí của một rạp chiếu. Vậy nên em không vội luận bàn.
11 ngày sau, em chọn một rạp chiếu cách nhà khoảng 2km. Nếu đi bộ có lẽ sẽ mất khoảng nửa giờ. Em rất thích đi bộ nhưng sự hỗn loạn của phố phường khiến em sợ hãi. Ở thành phố này, em cảm tưởng sự quy hoạch ngay từ đầu đã không nghĩ đến người đi bộ. Giờ đây, việc khuyến khích đi bộ đang diễn ra nhưng thực tế thì em không thấy người đi bộ được bảo hộ.
Em rất muốn thực hành theo đúng như tựa đề của bộ phim. WALK WITH ME. Em muốn đến rạp bằng một trạng thái từ tốn. Tuy vậy, đường xá em vẫn chưa quen thuộc. Em đã hỏi người thân rồi thử chạy xe máy để thăm dò các ngả đường. Em muốn có sự chuẩn bị tốt về mặt phương hướng và quản trị thời gian di chuyển dự kiến.
Đây là lần đầu tiên em đến rạp này. Cũng trong một con đường, chỉ cần đi thêm khoảng hơn 500m là sẽ có một rạp khác sầm uất và náo nhiệt hơn. Nhưng em không chuộng những nơi đông người. Rạp này cho em một dự cảm yên bình. Và đúng là vậy thật! Cảm giác thả mình trên ghế thật là thích! Sự yên bình này không đến từ bộ phim mà đã được tập luyện trong suốt một khoảng thời gian dài. Cách giữa tháng 10 và tháng 3 cũng đã gần nửa năm. Đã có nhiều đổi thay nơi em! Trong số những đổi thay đó, đôi mắt xem phim cũng đã khác. Nhờ vào một vài quyển sách điện ảnh, nhờ những học hỏi riêng tư, em dần thấy một sự mới lạ trong cách cảm thụ của mình. Không còn thơ ngây! Lý trí ít nhiều đã tham dự vào công cuộc thưởng thức!
Em viết về âm thanh. Một số đoạn hội thoại của các nhân vật bị mất tiếng hoặc hạ nhỏ. Em không hiểu vì sao. Có thể là trục trặc về mặt kỹ thuật của rạp. Thật đáng tiếc!
Về hình ảnh, cứ mỗi lần chuyển sang một cảnh thiên nhiên toàn rộng, giọng đọc của diễn viên lồng tiếng lại vang lên. Những phân đoạn như vậy xen kẽ với các phân đoạn quay cảnh sinh hoạt của các vị tu sĩ. Em không thể nhớ có bao nhiêu lần xen kẽ như vậy. Nhưng chính lối biên tập này cho em một cái hiểu là WALK WITH ME là một chuyện kể bằng hình ảnh mà theo đó có hai tuyến thời gian. Viết khác đi, trong một bộ phim có hai diễn tiến chính yếu. Thứ nhất là hành trình nội tâm của người đã viết ra tác phẩm NẺO VỀ CỦA Ý (một quyển nhật ký, thư từ biên chép trong thời gian 1962-1966). Thứ hai là hành trình của vị sư và các môn đồ trong hiện tại (tức thời gian quay phim).
Các đoạn trích dẫn của năm xưa được diễn đọc và thể hiện bằng khung hình điện ảnh. Em đoán rằng đạo diễn hẳn phải là người rất yêu thích đầu sách này. Và cách chọn các đoạn trích, sắp xếp chúng theo một trình tự rồi dùng hoạt ảnh để diễn đạt cũng chính là cách hiểu của đạo diễn về tác phẩm này. NẺO VỀ CỦA Ý như vậy đang tái sinh. Có một hình hài mới, có một tiếng nói mới. Nếu người bạn của em và em muốn nghe, nhìn và hiểu thấu, chỉ còn một con đường duy nhất:
- Học.
#VânNhiên