3 Biển Báo ("THREE BILLBOARDS OUTSIDE EBBING MISSOURI") có thời lượng 115 phút, tức gần 2 giờ đồng hồ. Cảm giác ngay khi kết thúc của mình là, "sao ngắn vậy!".
Mình hoàn toàn buông mình trên ghế ngồi và đắm chìm theo diễn tiến câu chuyện. Dự định của mình là sẽ xem thêm một lần nữa. Khi đó hẳn là trái tim đã chín tới để có thể viết xuống vài dòng nhật ký. Trong thời gian chưng cất tâm tư, mình có ý tìm đọc những nhận định về bộ phim này.
Thế là mình gõ từ khóa tên bộ phim. Chưa kịp gõ hết thì Google đã gợi ý một dòng đầy đủ kèm theo cái đuôi "vietsub". Vậy là mình tìm thấy vài địa chỉ cung cấp bản mp4, thậm chí là chất lượng HD của bộ phim này. Sự việc một phim đang được trình chiếu ngoài rạp đã có bản chiếu công khai trên một trang web tại Việt Nam không có gì mới lạ với mình. Nhưng điều bất ngờ là khi mình vào trang thì thấy rất nhiều bình luận. Cứ kéo dài, kéo dài mà vẫn chưa thấy hàng bình luận chạm đáy. Mình không đếm nhưng ít nhất từ 20 người trở lên. Mình phải thừa nhận những bình luận của các bạn không cho mình biết nhiều về bộ phim mà cho mình biết nhiều về chính những người đăng bình luận.
Mình không lường trước được là bộ phim này nhận được nhiều yêu thích và nhiệt tâm bàn tán đến như vậy.
Đây là một trang mà mình chưa từng biết, chưa từng vào xem. Và những bạn xem phim tại đây và bình luận cũng chắc chắn đều là những người hoàn toàn xa lạ với mình. Trong một khoảnh khắc, mình thầm nghĩ, "Nếu bao nhiêu con người nơi đây, toàn bộ số lượng đông đảo này kéo đến rạp thì sao nhỉ?"
Thì sao? Nhà phát hành có tiền thu hồi vốn đã bỏ ra để mua phim về Việt Nam. Còn các bạn có được trải nghiệm điện ảnh đích thực với màn ảnh rộng và âm thanh đúng tiêu chuẩn. Sở dĩ mình nghĩ như vậy là vì hôm mình đi xem chỉ có khoảng 20 người. Rạp cũng là rạp nhỏ, không đến nỗi như lọt thỏm giữa một chốn hoang vu. Nhưng nếu chỉ từng đó con người mua vé thì phim này sẽ nhanh chóng biến mất khỏi lịch chiếu. Nhà phát hành cũng chỉ căn cứ trên doanh số. Và chính vì có một tiền lệ như vậy họ dần dà chùn tay trước bất kỳ bộ phim hay thể loại nào tương tự. Và đó là kết quả mình không muốn xảy ra chút nào.
Mình có nên để lại một dòng bình luận kêu gọi chăng? Bình luận rằng, "Các bạn ơi, nếu đã yêu quý 3 Tấm Biển như vậy thì thay vì ngồi nhà xem tại 1 trang không phải trả phí và chưa rõ có bản quyền thì hãy đến rạp", hay ngắn gọn "Hãy là một người xem lương thiện!".
Mình có nên chăng? Mình đã không làm. Mình lẳng lặng rời khỏi trang mà không để lại bất kỳ một ký tự nào. Lý do là mình cũng từng là một người hay xem phim chùa, xem phim mà không một chút mảy may suy nghĩ rằng hành vi của mình có tính hợp pháp hay không. Gốc rễ nằm ở những năm tháng đi lùng DVD lậu. Thói quen đó đã có từ những năm 20. Và về sau thì in hằn thành một nếp nghĩ, "đã có phim thì hẳn có bản lậu trên mạng không việc gì phải đến rạp cho phí hơi và tốn tiền".
2 năm mình đi bộ đội cộng thêm 5 năm từ 2010 đến 2015 vì nhiều lý do cá nhân mình ít khi nào mình bận tâm đến phim ảnh. Nhưng đến 2016 thì bắt đầu tập tành đến rạp. Rồi đến Tết 2017, không hiểu điều gì đưa đẩy, mồng 2, mình mua vé xem phim. Cả 1 năm, 2 tiếng "điện ảnh" thật sự nhập hồn. Có chút kiến thức và chỉ cần đi xem thường xuyên thì sẽ đưa tới một nhận định là "chỉ có đến rạp mới có thể có được cảm giác điện ảnh chân thực và trọn vẹn". Thế nên cái nhu cầu coi ké, coi cọp, coi chùa của mình trở về con số 0.
Đó là mấy dòng lược chép về Nhiên của một thời xa vắng. Cũng vì có quá khứ nhúng chàm cho nên mình chẳng dám để lại bình luận có tính chất kêu gọi, thách thức hay quy chụp gì. Mình không muốn biến bản thân thành ra một kẻ đạo đức giả.
Nghĩ lại đời mình mình thấy cái buồn lớn nhất là không có một bàn tay nào thật sự đã chìa ra để đung đưa chiếc nôi mang tên "tình yêu điện ảnh". Không một bàn tay, không một lời ru nào suốt quãng đời niên thiếu. Không ai dạy mình đến rạp phải như thế nào. Không ai dạy mình nên xem phim gì. Không ai chỉ cho mình biết đâu là chân, đâu là giả. Nói cách khác, mình là đứa không được dạy dỗ, không ai chỉ bày. Giáo dục và tự giáo dục cần phải song hành. Mà mình thì thiếu khuyết. Và sự chuyển biến của mình cũng chỉ mới nên hình trong khoảng 1 năm gần đây. Trông người, nhìn vào sự thế bên ngoài mình ngẫm đến thân phận lạc loài của bản thân mà thấy buồn nản lắm. Thế nên mình không có ý kiến gì là như vậy.
Thôi, bây giờ trở lại với hành trình TRUY TÌM CÔNG LÝ của bà mẹ Mildred Hayes, nghĩ về những hình ảnh ẩn dụ, những lời thoại và khung cảnh của một nơi chốn tên là Ebbing trong bộ phim THREE BILLBOARDS OUTSIDE EBBING MISSOURI mình thấy có một thứ yêu tinh tình ái nào đó đang len lỏi trong tâm hồn. Thứ ấy run rủi và xui khiến đôi chân sẽ còn tìm tới thêm một lần nữa. Mình chỉ mong chờ một phản ứng tương tự nơi các bạn khác vậy.
Tình yêu khiến ta thay đổi. Tình yêu sẽ dẫn đường. Mình nín thở ngồi chờ tình yêu.