Trong lần 2 xem "Nửa Đời Ngơ Ngác", tôi mời 6 bạn đi cùng. Là người mời nên tôi mua sẵn cả 6 vé. Tôi cũng đã nói hết tất cả cảm nhận của mình về vở kịch và gửi riêng từng người. Vở kịch cũng đã có 7 năm tuổi. Thế nên tôi tự tin 6 bạn sẽ không thất vọng.
Sau buổi diễn, tôi đã thấy những giọt nước mắt. Tôi đã thấy cả những luận bàn hồ hởi. Có bạn chưa bao giờ đi coi kịch. Có bạn nhiều năm, rất nhiều năm rồi mới trở lại với việc đến rạp để hưởng trực tiếp không khí kịch nghệ.
Điều bất ngờ nữa là cả 6 đều gửi lại tiền cho tôi. Tôi không thể hiểu ẩn ngôn của mọi người. Tôi tự mình đoán định. Đó là vì chất lượng của vở diễn. Hay, hay đủ để không thể nhận quyền xem miễn phí.
Khả năng tôi bé nhỏ, tôi không biết phải làm gì tiếp theo để nuôi dưỡng tình yêu kịch nghệ vừa chớm nở hay đã mới tươi trở lại trong lòng các bạn. Không chừng là tôi cũng chỉ có thể làm tới đây. Chuyện họ có yêu thêm, yêu sâu hay yêu lại lần nữa tôi không thể tác động. Chuyện họ có quay trở lại hay không thực lòng tôi rất mong nhưng tự biết mình không thể quản.
Người diễn viên giữ sáng sân khấu. Còn người giữ sống sân khấu là ai? Chính là những khán giả này. Sự gìn giữ luôn cần cả hai phía. Mong những người yêu nhau sẽ nhận ra nhau, tìm thấy nhau.
Nhiên.