6 giờ sáng, mở cửa phòng tập, bước ra mình bắt gặp nhạc sĩ Lê Minh Sơn. Ngỡ ngàng! Mình khẽ cúi chào. Còn cái chào bên trong thì kính cẩn hơn, kỹ lưỡng hơn. Đây là lần thứ 2 trong năm nay.
Lúc đi ra chỗ để giày, mình lại trộm nhìn anh lần nữa. Hình bóng không lẫn vào đâu được. Tóc xoăn, buộc gọn sát đỉnh đầu. Dáng khỏe khoắn, năng động. Anh ngồi chống khủy tay lên gối, rồi sau duỗi tay, để lưng thẳng, ngã về sau như là đang chào mặt trời. Có lẽ anh đã vào cuối buổi tập nên không hoạt động nhiều nữa. Mình thấy anh trầm tư, quan sát mọi người trong phòng tập nhiều hơn. Không biết anh để ý đến tạo vật xung quanh hay đang dồn hết chú tâm vào sự chuyển động của cơ bụng?
Lòng nảy ra ý định chạy tới xin chụp ảnh. Nhưng mình vẫn chỉ nhìn theo rồi đi ra khỏi phòng. Miệng thì cứ tủm tỉm cười mãi xuống tận chỗ để xe.
Ngày trước vẫn thường nhìn những người ở thế giới nghệ thuật như là ai đó xa xôi, tận một hành tinh khác. Giờ thì mình nhìn họ bằng đôi mắt sát gần hơn, chân thực hơn. Họ vẫn như mình, vẫn sáng sớm sấp ngửa tập luyện, ngả nghiêng phồng xẹp, để dành chút ít thời giờ cho cơ thể.
Sáng nay mình thấy một niềm bình đẳng tỏa lan!
Đỏ
2.11.2017