Cách thể hiện của diễn viên Đại Nghĩa không làm cho tôi có cảm giác bị quá, bị lố. Có những cảnh thể hiện sự bi ai, sự uất hận, anh tạo được khoảng không để cảm xúc của người xem dự phần và lấp đầy.
Đến lần xem thứ hai, phong độ vẫn giữ nguyên. Đặc biệt ở đoạn cao trào, cảnh cuối, khán giả vỗ tay rào rào khắp rạp. Đây là diễn biến không có ở lần xem đầu. Trực tiếp hấp dẫn là như vậy. Không lần nào như lần nào. Và sẽ là tặng phẩm cho khán giả nếu người diễn viên tỏa rạng tới cùng mọi ngóc ngách trong tâm lý nhân vật.
Sau đêm diễn tháng 9, tôi có vô tình xem một trích đoạn trên truyền hình. Thời lượng ngắn hơn rất nhiều (chỉ là một dạng trò chơi hội thi) nên chắc chắn không thể nuôi giữ sự đầy đặn trong việc thẩm thấu tình cảm nơi người xem. Đại Nghĩa xuất hiện trong hoàn cảnh như thế và đó không còn là Đại Nghĩa trong ký ức của tôi nữa. Quá nhanh, quá ồn và quá nhiệt! Không còn khoảng không nào nữa! Tất cả đã lấp đầy. Và tôi thấy mình đã bị gạt ra ngoài câu chuyện.
Cuối tuần này, 5.11, tôi sẽ gặp lại Đại Nghĩa, thêm lần nữa, lần thứ ba. Và có lẽ tôi chỉ mong gặp anh ở nơi này. Tư Nhớ hay là bất kỳ số phận nào...miễn là anh cho tôi cơ hội được thể nhập cùng anh.
Nhiên.