Chỉ còn vài tiếng nữa là đến lần xem thứ ba của mình với Nửa Đời Ngơ Ngác. Đi xem một mình, đi xem cặp đôi khác rất nhiều với đi xem với một nhóm.
Cả tuần mình trải qua nhiều sự biến động. Những đổi thay của cảm xúc của những người bạn. Sự đồng ý rồi bất ngờ thay đổi. Sự im ắng. Và còn vô vàn những trạng thái khác nữa. Đó là lòng người. Dẫu sao mình cũng là người thích nhìn ngắm và lắng nghe dòng chảy đó. Còn lòng trời?
Thử thách này khó hơn nữa. Tin tức mưa bão ảnh hưởng rõ rệt đến mình. Mình rơi vào cảm giác lo âu về con đường đến sân khấu cùng sự tham dự của những người bạn. Có thực chiến thì mình mới hiểu sự dao động của mình còn khá lớn. À, mà trước giờ mình vẫn tự hiểu mình là người dễ dao động. Có thêm lần này thì hiểu kỹ và rõ hơn.
Tối nay mình đi xe bus 14 rồi 103 đến sân khấu. Mình rời nhà tầm 17h hay 18h. Có thể mình sẽ ghé công viên Lê Thị Riêng để tản bộ. Mình sắp đặt không gian, hành trình sao cho mình dễ dựng tạo một trạng thái an tĩnh để thẩm thấu vở kịch tốt hơn. Khi rời rạp (lúc này có lẽ là 23h30), mình sẽ dành 1 giờ đồng hồ để đi bộ về nhà. Người diễn viên có công việc của họ với sân khấu. Còn mình, người khán giả, cũng có công việc của mình. Họ giữ sáng, còn mình, mình giữ sống. Mình cũng chưa giỏi trong nếp giữ này. Mình chỉ đang tập luyện và rút tỉa kinh nghiệm hằng ngày.
Sau lần này, có lẽ mình sẽ không mời theo số đông nữa. Mình rất muốn chuyển dời tình yêu thoại kịch cho thật nhiều người khác. Nhưng muốn chuyển dời thì phải có tình yêu bên trong. Mình lại quay về thuần dưỡng con tim mình một thời gian. Có lẽ là càng lâu càng tốt. Trước khi dũng mãnh san sẻ về sau.
Nhiên.
trước lần xem thứ 3