Mình lên kế hoạch đi xem THÁNG NĂM RỰC RỠ từ đầu tuần. Nhưng vì Quốc Tang nên đến thứ 5 mới được dịp thưởng thức.
Mình muốn tóm tắt thành 2 tiếng, “lôi cuốn”. Phim lôi cuốn mình thật sự. Cuốn mình đi. Mình bị cuốn đi. Không còn tự chủ được nữa. Bởi sự quá hồn nhiên, tươi trẻ, đặc trưng của tuổi thanh xuân nổi loạn. Nổi loạn nhưng những chú Ngựa Hoang vẫn tỉnh táo, bảo vệ chính nghĩa chứ không mất phương hướng như Lôi Báo.
Mình ấn tượng tinh thần trách nhiệm, trọng tình cảm của Dung và Phương. Mình nhớ nhất thần thái của Dung Đại Ca. Lúc nào cũng hiên ngang, khí phách, trượng nghĩa, vì một chữ tình mà tiến lên. Mình thích, thích lắm.
Tình cảm của Hiểu Phương dành cho Đông Hồ thật ngây ngô và đáng yêu. Chiều sâu trong đó là bao nhiêu, mình không biết. Có cái gì đó vừa lãng mạn mà cũng vừa sến sẩm đúng ngay tầm tuổi 16, 17. Và mình nghĩ tình yêu cũng chỉ là vệt màu điểm xuyết. Còn hương sắc chủ đạo của phim này, điều làm cho mình rung động nhất vẫn là tình bạn, là tình cảm giữa các bạn nhỏ trong nhóm Ngựa Hoang dành cho nhau.
Cảnh đám tang của Dung làm cho mình rơi lệ. Đến khi nhân vật luật sư đọc di chúc mình lại bật cười. Cứ chực trào, khóc rồi lại cười. Khi buồn vui vẫn còn đang trộn lẫn, mình chưa kịp định thần thì Tuyết Anh bất ngờ xuất hiện. Trước đó từng thành viên, Lan Chi, Thùy Linh, Bảo Châu nối nhau đoàn tụ, mạch phim đã khiến cho mình tò mò về Tuyết Anh, mình hồi hộp chờ đợi. Nhưng cái thắc mắc đó bị cuốn trôi theo nỗi niềm ngổn ngang của đám tang. Rồi đột ngột cô gái năm ấy tất cả chúng ta cùng theo đuổi tìm đến. Ngay khi ấy phim cũng kết thúc. Mình còn chưa kịp sắp xếp lại những tình tiết vừa mới diễn ra trước mắt. Chơi vơi và hụt hẫng, chẳng biết phải dùng từ ngữ như thế nào nữa. Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến khi mình lấy lại thăng bằng, cảm xúc như vỡ òa.
Mình đứng lên rời khỏi rạp, nước mắt vẫn ướt. Môi mỉm cười. Lòng thấy một mỗi niềm chi đó, đẹp, trọn vẹn. Một sự tươi mới, thanh nhẹ… bên trong… đang dâng tràn.