Se se lạnh. Tôi lấy từng nhịp thở phủ ấm thân mình. Chưa sẵn sàng đón nắng, lấy tấm ra mỏng làm điểm tựa, tôi uốn éo, khởi những bài vặn thân. Hương bưởi trước hiên thấm xuyên môi mắt. Chẳng biết là vị nhân thế? Hay vị do lòng mình đã nhớ ghi, giắt sẵn?
Chốc nữa sẽ là vang động thầm thì trên đồi xanh.
Tôi chỉ muốn bước thật khẽ, thật yên nơi này.
Nào ngờ chị đến.
Xáo trộn.
Đẩy đưa.
Tôi lạc.
Một quán nhỏ trong một ngõ nhõ. Bảng đề Home. Có 3 gian. Nội thất quá vãng. Có thể ngồi trong nhà. Có thể ẩn diện nơi cỏ hoa bên ngoài. Và diễm phúc nhất là tựa mình dưới hiên, lặng thinh nhìn ra khu vườn ngập nắng.
Tiếc là đã hết chỗ! Chúng tôi chọn một góc khuất bên trong. Đồ vật cổ, tấm ảnh cổ, bàn ghế cổ nhưng tất cả dậy thơm bởi bình minh sáng lóa. Rồi đến khi một nhạc khúc cất lên, phải đến chính phút giây đó, chính câu kết của điệp khúc đó, tôi mới chính thức ý thức rằng sáu căn đã thuộc về một thuở xưa xa thanh bình:
“Vẫn hỏi lòng mình là hương cốm
Chả biết tay ai làm lá sen?”
Tay của Ngô Thụy Miên, của Nguyên Sa, của Duy Cường và nhất là Thái Thanh. Ôi, những bàn tay mai mối siết chặt! Rồi còn tay ai nữa? Những tay sen nào sẽ tròn vo ngọt ấm, sẽ bọc ướp hồn tôi trong hương yêu mê nồng?
-Nhiên-