Tháng ba, chị giục tôi ra Bắc. Tiếng nói chị, tâm hồn chị đánh động những nhớ nghĩ trong tôi về một Hà Nội thanh bình.
Tôi mất hơn một tháng suy tư. Chần chừ, đắn đo, lần hồi mãi mà vẫn chưa thể quyết định. Những ngày cuối tháng tư, tôi nghĩ đến chín rụng nguyên cớ thẳm sâu. Và tôi thấy một viễn mộng. Có tôi, có chị, có một âm thanh dịu dàng êm nhung:
“Em à, chị đang trống trải.
Liệu em có thể tặng chị
một điệu buồn phương Nam?”
Từ lâu rồi tôi đã quên hát ca. Từ lâu rồi tôi không còn khát khao một đám đông nào nữa. Nhưng với chị thì tôi sẽ. Và cũng có thể là với riêng chị mà thôi. Nhưng tôi sẽ hát gì? Gã xếp chữ nghèo đơn độc, lang thang trên đường dài xa quê hương này có gì để làm quà cho chị? Đáp án chỉ có một. Chỉ một. Đêm nằm nghe trống trận nhớ thương chồng. Dạ Cổ Hoài Lang.
Viễn cảnh ấy khiến tôi chấn động. Tôi vẫn chưa thuộc lời. Tôi vẫn chưa cảm điệu. Quà Phương Nam vẫn chưa thể xếp gói thì làm sao tôi có thể Bắc hành. 4 tháng đã trôi qua. 4 tháng âm thầm luyện tập. 4 tháng với những nguyện lành An, Bằng An.
Tôi vẫn đang tiếp tục…Tôi vẫn chưa thể lên đường.
Cho đến khi nào rung ngân lời ca nghiêng ánh trăng vàng.
Cho đến khi nào thể nhập nghĩa tình đằm thắm sắt son.
Nhiên