Tháng 6, khi tôi mở trang nhật ký được gọi là “Góc Nghệ” này, đối tượng đọc mà tôi nghĩ tới chỉ có 3 người.
Con đường tôi đi là con đường tự suy xét. Yêu thích nghệ thuật, đào sâu vào nghệ thuật nói chung và điện ảnh nói riêng thực chất cũng chỉ là một cách để tôi tự suy xét mình. Hướng đi của tôi là sự lặng lẽ và thiệt thà. Tôi cảm thấy mãn nguyện vì có 3 thiện hữu đồng hành. Tôi gọi họ, đối tượng theo dõi những bài viết của tôi là VÀNG.
Thế rồi, vì là một trang công cộng, có những tâm hồn khác tìm đến với Góc Nghệ. Tôi không biết họ là ai, căn tính ra sao. Nhưng tôi liều nghĩ rằng, nếu họ đã đến, lưu giữ hàng chữ tôi và thầm hẹn một ngày quay trở lại thì chắc chắn bên trong họ ít nhiều có những niềm riêng mang đồng điệu. Tôi viết để tự suy xét. Còn phần họ thì đọc và suy ngẫm. Không một diễn tiến khác. Phản ứng ấy đã xảy ra. Và với tôi, khoảnh khắc ấy chính thực là VÀNG. Và họ cũng là VÀNG trong lòng tôi.
Tháng 8, tôi quyết định chọn ra một bộ phim tựa “Trăng Nơi Đáy Giếng” làm đối tượng nghiên cứu để nâng cao tư duy điện ảnh của mình. Tôi quyết định không học tập đơn độc mà mời thêm 5 người nữa. Chung cuộc là tôi có 9 người. Phần lớn là 9x. Tôi không dám tin vào con số này. Tôi nghĩ rằng hiện tại mình chỉ đang giao cảm sâu sắc với 2 người. Số 9 quá lớn và quá đẹp với tôi. Lớn quá và đẹp quá nên không nghĩ rằng đây là sự thật.
Tôi tiếp tục gọi đối tượng thứ ba này là VÀNG.
Mong sao chúng tôi sẽ không lạc mất nhau, giữ mãi con số 9+1 và trở về với nguyên chất.
Nhiên.
8.8.2017
oOo