Tôi đọc Norwegian Wood, đọc đúng nghĩa với tiếng "đọc", vào tháng 5.2013.
Thời điểm đó tôi không thể làm gì khác ngoài “đọc”. Vì lẽ là tôi không thể đi đâu. Phải nằm một chỗ trên giường bệnh. Và NW thật sự là nguồn thực phẩm mỗi ngày. Đó là ngưỡng 30 của tôi. Kèm theo những cơn khủng hoảng tuổi 30. Phải chăng vì vậy mà chất văn chương thấu tận vào trong?
Hẳn nhiên tôi chỉ đọc theo một lối cảm thụ hoang dã, không căn cơ, không kiến thức. Nhưng ít ra là tôi đã được khơi gợi, được truyền cảm hứng với những Norwegian Wood và The Great Gatsby. Nếu không có Haruki Murakami và bản Việt ngữ của Trịnh Lữ thì chẳng hiểu là tôi có thể biết tới những cái tên vừa nêu không?
Tôi không phải là người yêu thích âm nhạc sớm. Mãi đến năm lớp 10, tôi mới có chút tâm lý cuồng si một bài hát. Không sanh ra trong thập niên bùng nổ của The Beatles, không uống những say men ấy vào lòng như Murakami, tuy nhiên chắc chắn là chất nhạc của The Beatles đã hiện diện trong ký ức ấu thơ. Không nhiều lắm! Nhưng ít ra là tôi có thể kể một số cái tên mà tôi tin rằng hầu như khán giả phổ thông nào cũng lưu giữ. Hey Jude, Yesterday, Imagine và Let It Be.
Còn với Norwegian Wood thì là một cảm giác hoàn toàn xa lạ, mới lạ. Ấn tượng sơ khởi với cái tên từ tiểu thuyết. Về sau đó, nhờ có bộ phim của Trần Anh Hùng mà những giai điệu mới ở lại trong tâm trí. Ký ức có thêm những âm sắc uyển chuyển và quyến rũ nhờ vào tiếng đàn sitar khiêu gợi. Chính những ngân vang từ sitar đã thổi gió, gây nên một phong vị Đông Phương cho toàn bộ tác phẩm. Một trải nghiệm âm nhạc lạ thường! Đông có, Tây có, Đông Tây hòa quyện.
Với Norwegian Wood tôi thấy một hành trình thật kỳ ảo. Khơi nguồn từ nhạc, rót đổ sang văn chương và hóa hiện thành điện ảnh.
Đọc sách hơi trễ! Thời điểm 2013 thì nhiệt năng dư luận xung quanh cũng đã thuyên giảm rồi! Xem phim cũng hơi trễ! Lại là xem phim lậu. Cũng chẳng có gì vui sướng khi tiết lộ. Nhưng mà cái xem xưa đó cũng tựa xem-mà-không-thực-là-xem vì một lẽ quan trọng: Thiếu kiến thức điện ảnh. Cũng may là cái vòng lẩn quẩn trộm-cắp-và-ngu-si xa vắng đó đã phanh hãm lực đẩy. Và tôi đang từng ngày cứu chuộc, từng ngày cứu chuộc, gánh mang tâm hồn, tìm về nẻo sáng.
Giờ thì chỉ 1 ngày nữa là sẽ có một buổi chiếu phim cộng đồng. Tôi chỉ mong sao sẽ gặp được ít nhất một trái tim đồng điệu, cùng bùng cháy trong mong muốn thấu tận mọi tầng sâu ý nghĩa từ một loại gỗ Na Uy.
Giờ thì chỉ 1 ngày nữa là sẽ có một buổi chiếu phim cộng đồng. Tôi chỉ mong sao sẽ gặp được ít nhất một trái tim đồng điệu, cùng bùng cháy trong mong muốn thấu tận mọi tầng sâu ý nghĩa từ một loại gỗ Na Uy.
Những gì viết ra của tôi là một chút gắng cố góp gửi. Mong sao chút ánh lửa nhỏ nhoi từ đây cũng là một phần bé bỏng tạo nên sinh khí học tập và sự cảm thụ nhạc-văn-phim!
#Nhiên
13.10.2018
*
B/S:
- Bài này ban đầu nằm ở trang Mục Lục của chuyên đề Norwegian Wood. Nhưng trong tuần này (tuần 3 tháng 7.2023), sau khi ngồi đọc lại, tôi tách ra thành một bài riêng. Đây cũng là bài mở đầu cho chuyên đề.
- Trong đoạn gần cuối, tôi có viết ra niềm mong, mong biết được 1 khán giả cũng ưa thích và muốn đi sâu vào việc đọc tác phẩm. Đúng thật là ngay sau đó tôi đã biết được 1 bạn. Giờ đây khi đọc lại tôi in nghiêng đoạn đó để ghi nhớ sự trùng phùng đặc biệt giữa tâm ý mình và hiện thực.
- Thời điểm viết bài trên tôi vẫn chưa xin được chữ ký của dịch giả Trịnh Lữ. Đó là chuyện của sau này.
- Tôi viết thêm một đoạn thông báo và đưa lên facebook với tựa "Vào rừng - đợt 2".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét