1.12.20

MỘT ÁNH NHÌN VỀ TRẦN TIẾN

Màu cỏ úa
#Nhiên (30.11.2020)

5 giờ mình ra cafe Giảng. Quán không quá đông, nằm sâu trong ngõ. Mình chẳng tha thiết gì với thứ nước uống đen đắng mùi trứng. Chỉ là cần 1 chỗ ngồi lặng lẽ cần thiết trước giờ xem #MàuCỏÚa (#MauCoUa, #TranTien #DuConCa #LanNguyen). 

Không háo hức. Chỉ là xem vì cần phải xem. Nếu về nhạc, mình nghĩ nhiều về Phạm Duy. Lâu rồi cũng chằng nghe nhạc. Lần gần nhất cắm tai nghe vào đầu và tập trung thật sự là thời điểm Joker đang công chiếu. Nếu cần truy ra 1 cái tên đương thời, 1 nhạc sĩ mà mình muốn theo vết thì sẽ là Lê Minh Sơn. Dù rằng mình cũng ít nghe nhạc của anh nhiều năm rồi.

Giai điệu, ca từ của Trần Tiến hẳn nhiên rộn ràng xung quanh mình. Nhưng thời kỳ rực rỡ nhất của nhạc Trần thì lại là lúc mình nguội lạnh với âm nhạc. Đến khi được hun nóng lên một chút thì sóng MTV và lớp nghệ sĩ thần tượng Á Âu Mỹ giam cầm trí nhớ. Dẫu vậy mình cũng kịp khắc ghi vài bài. Chẳng hạn Quê Nhà bản trực tiếp của Tùng Dương và cả bản phòng thu của Hà Trần có tiếng guitar của Thanh Phương. 

Mình đến rạp đúng 6 giờ. Ngồi ngay hàng đầu. 7 giờ phim chiếu. Đến khoảng 9 giờ là hết. Mình muốn về ngay vì biết sẽ có thêm vài màn đàn hát. Phim tài liệu âm nhạc thì hẳn nhiên nhạc sẽ chiếm phần. Nhưng mình muốn tìm thấy và chưng cất những thuộc tính nguyên bản trong thuật kể bằng hình. Đó có lẽ đã là thói quen thưởng ngoạn. Mình tránh những gì nằm ngoài. Dẫu vậy, mình đã ở lại để nghe trọn phần giao lưu. 

Đường về, ngồi xe 02, "Một bộ phim về Trần Tiến! ", suy nghĩ thoáng qua và mình cũng nhanh chóng gạch xóa. Không đủ, không đúng và cũng không thể. Đây chỉ là "một ánh nhìn về Trần Tiến", là 1 người nghìn chín chín mươi nhìn 1 người nghìn chín bốn mươi. 

E ngại và không muốn nhạc lấn hình nên mình cố gắng dò xét chớp lóe nào đã ở lại. Cảnh ông tản bộ trên biển. Chắc là mình nhớ không chỉ vì tuyệt đẹp. Hoạt ảnh ấy sẽ giảm giá trị trên màn hình máy tính, ti vi, điện thoại. Có hồn, dạt dào, gây rung động, phản ứng ấy là vì đâu? Nhờ màn ảnh rộng, nhờ màu đen trắng, hay nhờ sự đồng nhất với truyện kể. Mình chưa giải thích được. Mà có lẽ tư duy cũng không nên làm việc lúc này. 

Mình thích ngôi nhà trên cây mà góc nhìn hướng ra biển. Khung hình lại vương treo những trái me lủng lẳng. Mình thích cảnh ông kéo loa và hát ngay trên hè phố với Nguyễn Cường, Lê Minh Sơn. Chất rong ca bụi đời đã được diễn ngôn trọn vẹn. Biển, vỉa hè, hai không gian ấy theo mình giữ phần thiết yếu trong thi hứng Trần Tiến. Biển gieo rung ước vọng ra khơi tác thành vẻ khoáng đạt trong sáng tác. Còn vỉa hè là nơi lắng thâu tiếng đời, để rồi kết tụ thành những thanh âm thương hiệu / không lẫn / diệu kỳ. Và hãy còn đó, những chuyến đi, ông vẫn tiếp tục, đáp lời gọi biển cả, những vòng xe, không dừng để gần hơn với nhân dân, với bạn bè. 

Chưa bao giờ xem phim và ra khỏi Viện Pháp mà mình thấy hứng khởi! Đây là ngoại lệ, là lần đầu. 

Mình hào hứng sẽ được xem lại lần nữa khi phim phát hành thương mại tại Rạp Quốc Gia từ 4.12.

Hành trình 5 năm cùng Trần Tiến,
một câu chuyện của Lan Nguyên.
Bộ phim tài liệu âm nhạc.
MÀU CỎ ÚA.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét