Trang

17.11.18

Gìn sáng bình minh

Hương vị Anh Đào, Phim Iran, Đạm Nhiên, Góc O, Góc Nghệ, taste of cherry
Chiều nay, tôi xem liên tiếp 2 phim Iran. Tính luôn hôm trước thì đây là phim Iran thứ 3. #NgàyĐặcBiệt và #QuảBóngTrắng sẽ bàn sau. Chủ đề của nhật ký này là #HươngVịAnhĐào.


1.
Ngay từ giây đầu tiên tôi đã bị mê hoặc bởi màu vàng ấm của phim.

Tiếc là sau đó phim lại dàn trải qua quá nhiều hội thoại. Thật lòng tôi vẫn thích đoạn nam chính im lặng. Bóng ông in lên những đụn cát đang sạt lở. Đó là khoảng giữa hồi 2. Tôi thích được nhìn nhiều hơn là phải nghe.

2.
Kết phim với tôi thật lạ lùng. Kỳ quặc khi đưa 1 đoạn phim nháp và kém chất không khác gì thước phim hậu trường quay vội để làm những hoạt ảnh cuối cùng.

Tôi quay sang nhìn người lạ Ha Van NG. 2 người nhìn nhau ngơ ngác.

Với tôi, phim có kết mở. Lựa chọn phim sẽ khép lại như thế nào là do khán giả. Nhưng cách đặt để vào phút cuối thế này thì rõ ràng tôi như rơi vào 1 cảm giác có thất vọng, có hụt hẫng, có ức chế hòa lẫn vào nhau.

3.
#TasteOfCherry chọn đề tài cái chết hay là những suy ngẫm về cái chết. Với tôi nội dung phim không có gì mới. Tôi nghĩ về cái chết hằng ngày. Đám tang của tôi sẽ như thế nào luôn là bài tập của tư duy. Thế nên phim không gây cho tôi cảm giác xa lạ hay tiêu cực. 1 con người muốn chết nhưng không muốn chết ngay mà là sắp đặt cho sự chết. Đây là khác biệt rất lớn với tâm lý tàn phá, tự hủy hoại mình.

4.
Phim xếp 3 nhân vật vào thế đối thoại với nam chính. Từng người một lên xe và để lại 3 phản ứng khác nhau về chủ đề dự liệu cho cái chết.

Người #1 bỏ chạy. Đây là phản ứng phổ thông của quần chúng.

Người #2 trao đổi sóng đôi và đưa vào sự phản biện dựa trên niềm tin tôn giáo.

Người #3 hoàn toàn trần thuật theo kinh nghiệm và suy ngẫm cá nhân.

Tất cả hẳn nhiên đã đóng góp 1 lượng thông tin phong phú cho ánh nhìn của nam chính. Khiến cho ông phải chi li hơn trong kế hoạch ra đi.

5.
Đạo diễn rốt cuộc là muốn gì khi viết kịch bản, dàn dựng, biên tập và sản xuất phim này? Theo cạn nghĩ của tôi đó là mong mỏi người xem thử 1 lần nghĩ về sự chết. Tựa như nam chính nhìn ngắm hoàng hôn.

Có lẽ ai cũng sẽ chờ đợi bình minh ngày sau ông sẽ thế nào. Ngẫm về hoàng hôn, sự kết thúc do vậy không phải là để tận diệt mà là để bắt đầu.

Để gìn sáng bình minh.

Nhiên