Trang

17.9.17

"Muốn xem Hồng Ánh..." | Nửa Đời Ngơ Ngác #7

Sân Khấu, Đạm Nhiên

Chiều 17, tôi đến sân khấu Hoàng Thái Thanh. Cách trước 8 ngày, tôi đã xem Nửa Đời Ngơ Ngác. Lần này là một vở khác. Tôi đi xem với ý định nếu hay sẽ giới thiệu cho #Vàng. Tôi toàn tâm, một trăm phần trăm, tiếp xúc với một thế giới khác, một câu chuyện khác. Vậy mà...

...trong thời gian chờ mở màn, đôi tai bắt buộc phải thu giữ lời to nhỏ của khán giả. Đó là diễn tiến tất nhiên. Nhưng tôi không hề mong. Trí óc cần một miền tĩnh lặng vô bờ. Tôi cần yên ắng trước giờ diễn để tăng thêm phẩm chất thưởng thức nơi mình. Thế rồi, một giọng nữ ngay cạnh rớt rơi. Cô tâm sự với người bạn đi cùng, "Muốn xem Hồng Ánh diễn...". Kèm theo liền sau là tên vở kịch.

 "Nửa Đời Ngơ Ngác".

4 âm tiết nhẹ vang trong không trung ẩn mang một nỗi niềm tiếc nuối. Chắc là bạn đã không theo dõi kỹ lịch diễn. Tôi không biết những tháng còn lại ra sao. Nhưng 2 tháng gần nhất, tháng 8, tháng 9, Nửa Đời Ngơ Ngác đều sáng đèn. Tôi liều nghĩ chắc tháng nào cũng có một suất vào 16h thứ bảy.

Như thế đó, thực lòng con tim đã để lại chuỗi ký tự #NửaĐờiNgơNgác ở sau lưng. Nhưng chung cuộc, tâm tư thêm lần nữa được gợi nhắc và ghi khắc...bởi một người xa lạ. Tôi đã không còn hồ nghi nào nữa về sự sống bền lâu của vở kịch này. 7 năm. Đã 7 năm. Vẫn còn người nhắc, vẫn còn kẻ tìm, vẫn còn những chờ trông được cầm vé, được chiêm ngưỡng.

Đời vốn dĩ đâu có buồn!

Nhiên
17.9.2017