Trang

26.9.17

Để làm một người xem (thưởng thức) cũng cần phải học | Nửa Đời Ngơ Ngác #8

Nửa đời ngơ ngác, Đạm Nhiên

Không chỉ là kịch, phim mà tất cả các loại hình nghệ thuật đều cần một người xem, người thưởng thức tử tế. Tôi tin sâu. Và để trở thành một người xem đường hoàng thì cần phải học. Học thầy, học bạn, học từ nhìn ngắm, học từ nghe ngóng. Không ngừng.


Không hé lộ nội dung

Ở góc độ người xem, hành động đầu tiên nếu đã ưa thích thì chắc chắn sẽ chia sẻ, sẽ loan báo. Và ghi nhận đầu tiên của tôi là những người xem khác sẽ không hài lòng. Họ sẽ không hề ưa thích nếu biết toàn bộ nội dung của một bộ phim hay vở kịch. Thế nên, bài học tự rút ra ở đây (trong vai trò của một người xem tử tế) đó là không tiết lộ tình tiết. Không được phép tiết lộ toàn bộ. Chỉ có thể tiết lộ một vài phần. Nhưng mà tốt nhất thì không nên tiết lộ phần nào. Nếu có nói ra hay viết ra thì chỉ nên thu vén hoàn toàn vào cảm nhận cá nhân. Tránh chạm vào nội dung, diễn biến của tác phẩm nhất là khi nó đang ra rạp, vẫn còn đang bán vé.

Tôi không biết đúc kết của mình có đúng đắn không. Nhưng tôi thực hiện không sai khác. Mới nhất là trường hợp của vở kịch Nửa Đời Ngơ Ngác. Tôi trình bày tất cả những suy nghĩ của mình với vở kịch. Tuyệt nhiên không đá động gì đến tình tiết. Tôi muốn giữ nguyên vẹn tính bất ngờ cho người được mời. Thiệt thà, ngắn gọn và chừng mực, tôi làm tròn phận sự của một người mời. 


Đứa bé và quyền lực thông tin

Tôi tận dụng lần giới thiệu vở kịch này để nghiêm túc rà soát lại mình. Và tôi phát hiện thêm nhiều lớp tâm lý ẩn tàng. Chẳng hạn như việc nhanh nhẩu, mau lẹ kể lể nội dung. Bề sâu là một biểu hiện khoe khoang thầm kín. Tựa như con nít vui sướng khoe món đồ chơi với bạn bè. 

Trong những ngày đầu tiên tiếp xúc với thế giới giải trí, với những bộ phim, vở kịch, với những câu chuyện được nhiều người ưa tìm, tôi tin rằng mình cũng đã từng như thế.

Giờ đã thấy rõ nên tôi không dễ để mình biến thành đứa trẻ ranh kia nữa. Tôi còn nhận ra việc xem trước, biết trước diễn biến còn thầm lặng bồi đắp thứ quyền lực vô hình, quyền lực nắm giữ thông tin, nắm giữ nhiều hơn người khác. Thế là tôi trở nên giàu có. Sự giàu có ấy biến tôi thành ra ngông cuồng, tự đắc. Ngông cuồng, tự đắc vì nghĩ rằng mình sở hữu nhiều hơn. Trong khi thứ tôi nghĩ là nhiều hơn ấy thực ra cũng chỉ là ảo ảnh.

Bằng những lặng lắng trong sự nghe mình, nhìn mình, tôi dần dần biết cách chia sẻ như thế nào để hữu ích cho người khác cũng như không làm mình hư hỏng. Tôi vẫn còn tiếp tục với con đường này, con đường tự học, con đường của một người xem lương thiện.

Nhiên.
26.9.2017