Tôi không mất nhiều suy nghĩ để quyết định đi coi phim này (mà còn phải nhanh nhanh lẹ lẹ vì hết tuần này chắc phim cũng hổng còn ở rạp).
Âm nhạc của Robbie Williams (RW) đã từng là một phần đời sống của tôi, thêm nữa là Gary Barlow và nhóm Take That. Mà dòng nhạc này dường như là tôi chỉ nghe một thời thôi, sau này nghe, không còn cảm giác như ngày xưa nữa. Vậy nên đi coi, cứ tưởng là tình cảm hoài niệm sẽ tràn về.
Nhưng không!
Cuộc chơi về hình của phim thiệt sự ngỡ ngàng, kinh ngạc! Với một hồ sơ nhân vật đặc biệt như RW (khi mà cái gì ở đời anh cũng quá lố cùng với đó là một tâm tư rối nhiễu của trầm cảm, rối loạn lo âu và tiền sử nghiện rượu, nghiện ma túy…), những bàn tay dàn cảnh như gặp được một “kho tàng vật liệu” để thỏa sức vẫy vùng sáng tạo. Kỹ xảo của "Hành Tinh Khỉ" trộn trong một phim tiểu sử ca nhạc gây ra ác cảm thị giác ban đầu. Nhưng một khi đã lướt qua định kiến về một “‘ly cocktail điện ảnh” dị biệt và để đôi tai lặng lắng trước những thinh âm chơn thiệt, mãn nhĩ thì điều kỳ diệu tìm tới:
- Tình yêu!
Âm nhạc cho RW mọi thứ mà cũng lấy hết mọi thứ từ anh và cũng âm nhạc sau cùng là thần dược giúp anh hàn gắn những vỡ vụn trong tiến trình trưởng thành.
- Từ “monkey” tiến hóa thành “man”.
Trong bộ phim ca nhạc nghiêng nhiều qua phía nhạc kịch này, tôi đã ngồi chờ giây phút ấy, giây phút được thấy khuôn mặt thiệt có tên Robert dưới ánh đèn chói lọi của vinh quang thành nhơn. Nhưng không, vẫn là diện mục đó, cách tạo hình mang hàm ý của một “chú khỉ tiêu khiển”, tự nhiễu nhại, tự phê phán, tự trào phúng, cái khác là nay khỉ ta đã leo tới nấc thang cao nhứt của danh xưng PERFORMER!
Màn kết của phim dành sân khấu cho My Way, cũng là điều hoang đường nhứt còn sót lại trong số mọi hoang đường mà RW đã mần thành hiện thực. Phần trình diễn trực tiếp tại Royal Albert Hall đó tôi đã từng coi qua màn ảnh youtube. Nay được thấy lại trên màn ảnh rộng. Nhiều chi tiết trong đời thiệt lập lại khiến sự bất ngờ đã giảm đi nhiều bậc xen chút cảm giác thất vọng và ẩn nghĩa không có gì kích động tâm trí. Không tạo ra một “hỏa tiễn” cảm xúc, cảnh này chỉ tác động tôi ở mặt hồi ức, khi không thể không nhớ về một bài hát xưa mang tên “I will talk and Hollywood will listen” của RW.
Thuở đó anh đã dọn hẳn qua đồi Beverly (2), xa đó anh gắng mời Nicole Kidman song ca, anh mần hẳn một album như để thoát khỏi phân hạng mặc định dành cho mình. My Way là cách để khẳng định cái tôi quái kiệt và dường cũng hàm tàng giấc mộng mãi mãi ám ảnh RW, điều hoang đường nhứt anh chưa mần đặng:
- Quyến rũ những đôi tai xứ Cờ Hoa!
Vũ Đạm Nhiên
P. Tân Định, 17.7.2025
(1) Lần đầu đi coi tôi vẫn đinh ninh phim này sử dụng giọng thật của RW, được thu lại cho phim. Nào ngờ về sau kiểm tra thì mới biết đó là giọng của Adam Tucker. Không ngờ đoàn phim có thể tìm được giọng mô phỏng hoàn hảo tới như vậy!
Trả lờiXóa(2) Hồi đó tôi có nghe đĩa CD Swing when you're winning (2001), trong đó có 2 bài đã đề cập trong đoạn này. Thời điểm RW qua Mỹ định cư là khoảng 2006-2016, tức 5 năm sau album có đĩa đơn Somethin' Stupid song ca cùng Nicole Kidman.
Trả lờiXóa