Trang

1.6.18

Đêm ấy | WWM#9

Walk With Me, Đạm Nhiên, Góc O, Góc Nghệ
Ngay trong hôm chiếu phim, buổi sáng và trưa, em hãy còn lo chở người nhà vào bệnh viện. Những ngày chuẩn bị cho WALK WITH ME, thời gian như cánh tay quàng siết. Đau đầu nhất là dự liệu cho bài nói chuyện trước khi những thước phim khởi chạy.

Căn liệu câu chữ như thế nào? Diễn đạt ý tứ ra sao? Đâu chỉ là chuyện bên trong. Còn có đám đông bên dưới nữa. Chân thành với họ ra sao? Dứt khoát như thế nào? Làm sao để 200 con người hòa quyện theo những gì mình sắp đặt? 

Phần dẫn đầu em soạn sẵn tại nhà. Tuy là có soạn nhưng cũng phải tham khảo những người đi trước. Kinh nghiệm của họ đều được chia sẻ trên mạng để cho những người ở vai trò "movie captain" có thể đọc để rút kinh nghiệm. Ở Mỹ nhờ có vậy mà người ta học hỏi lẫn nhau, không giấu giếm. Em có lấy một số ý nhỏ của họ cộng với phần của em để làm thành bản phác thảo. 

À, còn một yếu tố quan trọng nữa. Đó chính là cách xuất hiện của mình. Trang phục của em sẽ là quần jeans, áo len, và khăn choàng cổ. Tóc em chỉ xoã nhẹ, trang điểm nhẹ nhàng. Em nhớ cô bạn em hỏi, "Có muốn làm tóc gì không?". Em bảo không. Em chỉ muốn xuất hiện trước đám đông như chính em của mỗi ngày.


Rồi cũng đến… Đêm ấy…

7 giờ 30 phút.

Người bạn hỗ trợ em từng có đến 5 năm thực hành theo truyền thống thiền Nhật Bản. Âm vang tiếng chuông từ tay bạn đẹp trong và thanh bình lắm! Và bạn chính là người khai cuộc. Bạn đã biết trước phần việc của mình. Nhưng trình tự thế nào và thời điểm ra sao thì đến phút cuối cùng mới là câu nói của em, “Okay, lát nữa anh sẽ thỉnh chuông nhé.” 

Thỉnh chuông là cách thiết thực nhất để gom tụ sự chú tâm của mọi người. Diễn biến này cũng nhất quán với tinh thần của bộ phim. Em nghĩ non nửa số người ở bên dưới bất ngờ. Họ chưa từng học hiểu về sự lắng nghe này, lắng nghe một tiếng chuông. Tuy nhiên, người Mỹ học rất nhanh và cũng luôn sẵn lòng tôn trọng bất kỳ văn hóa nội bộ nào mà họ dự phần. Khi khán phòng yên lắng, em cất lời tâm sự. 

Nửa phần nội dung nền đã chuẩn bị. Còn lại em ứng tác trong không khí trực tiếp, ứng tác bằng giọng nói, thái độ và tất cả lòng thiết tha muốn dẫn dắt người xem vào bộ phim một cách từ tốn. 

Ở bên dưới có rất nhiều khuôn mặt thân quen. Có những vị cư sĩ mà em quen biết từ những khóa tu ngắn ngày, có cả sư thầy, sư cô. Hẳn nhiên còn rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp... Nhưng sự có mặt những người bạn từng có chung một lần retreat đem tới cho em rất nhiều sức mạnh và sự vững chãi. Âm thanh, dáng hình những nụ cười khiến em bình yên.

“I have arrived. I am home”.

Em hát trước, mọi người hát theo. Thật vui vì tiếng ca ngày càng rộng mở. Đó không hẳn là sự khuếch tán của âm thanh mà là tấm lòng. 

#VânNhiên