Trang

25.3.18

Chạm | TNRR#3

Tháng năm rực rỡ, Đạm Nhiên, Góc O, Góc Nghệ

LHP Nhật năm ngoái là tuần lễ có tính chất bước ngoặt. Khoảng thời gian đó đánh dấu chuyện mình ra rạp thường xuyên. Đây là thực tế chưa từng diễn ra. Bỏ công sức đến rạp xem phim đối với mình cho đến tận phút này vẫn là một cái gì đó xa xỉ. 

Trước đó mình ít khi nào đến rạp. Khi đã có máy tính riêng nếu có nhu cầu thì chỉ cần ngồi nhà bật youtube. Xem phim trên mạng cũng chẳng phải là ưu tiên hằng đầu. Trong số ít ỏi những bộ phim chỉ có 2 cái tên lưu dấu. Đó là EM BÉ HÀ NỘI và CHỊ DẬU. Mình xem vì thắc mắc chế độ xưa, con người xưa như thế nào. Rồi thì chính tình người mà bộ phim chuyền tải đã khiến mình xúc động. 

Phim Việt Nam thời nay không tạo ra thứ phản ứng tương tự nơi mình. Những gì mình tiếp thu trên truyền hình, trên mạng xã hội, trên những đoạn phim ngắn giới thiệu luôn để lại những cảm xúc không mấy tốt đẹp. Chủ đề nhàm chán. Tình tiết phản cảm. Có những hình ảnh, có những lời thoại rất thô thiển. Mình không hiểu vì sao lại có tình trạng này. Có phải làm như thế là hút khách, là nhiều người xem, là sẽ có lợi nhuận nên có tâm lý bất chấp, không màng đến sự cảm thụ của khán giả?

Mình đi xem THÁNG NĂM RỰC RỠ là vì sự giới thiệu, là sự cam đoan “đây không thể nào là một phim được thực hiện cẩu thả” của người thân. Và giờ thì mình không biết là có quá lời hay không, nhưng lâu lắm rồi mới có một phim Việt Nam đương thời tạo nên một cảm giác “cách mạng” bên trong mình. Như một điều gì đó chân thật mình muốn thấy, chưa từng thấy và nay đã thấy. Phim có chủ đề rõ ràng. Các diễn viên làm tròn trách nhiệm. Họ cho mình hiểu rõ chủ đề của bộ phim. 

Trên đường về nhà, đọng lại trong mình là những xúc cảm chân thật. Mình nhớ tới thời học sinh…

… nhớ đến những lần chuyển trường, nhớ đến nhóm bạn 5 đứa, nhớ cái năm mà cả nhóm cũng bị đánh. À, mình nhớ đến con sâu róm mà tên con trai đã thả lên mái tóc dài của mình. Thật là kinh dị! Cái rợn người đó vẫn đang hiển hiện, không sao quên được. Bao nhiêu gợi nhắc kéo đưa trong tâm trí. Nhưng mà Ngựa Hoang của mình đã lạc nhau cả rồi. Và mình muốn được là Dung Đại Ca, là Phương Nhà Quê, mình muốn tìm lại những chiếc áo trắng năm xưa.

THÁNG NĂM RỰC RỠ đã thực sự chạm vào mình, chạm vào mong ước quay về. Con tim mình đã ra khơi.