Trang

19.10.17

Thương Cô Ánh | SIA#1

Saigon Idecaf Acoustica, Vũ Hồng Ánh, the Friday 9 shows,

Đêm nhạc gây cho tôi niềm hứng thú ngay từ phút giây đầu tiên. Nhưng phải đến nửa thời lượng, phải đến khi tiếng độc tấu cello cất lên thì tôi mới an lòng rằng việc vượt-đường-đội-mưa đến đây là hoàn toàn xứng đáng.

Thời gian như đứng lại. Không gian nhường phần. Đôi cánh tay chuyển dời. Ôi, tuyệt khúc! 

Dẫu mù điếc âm nhạc nhưng trực giác báo động cho tôi. Phải dành hết nhĩ thức ra để mà thâu nhận dãy sóng đang dao động trong không khí. Đáng tiếc thay!...

...Ngay khoảnh khắc lắng sâu ấy thì những ồn ã ở hàng ghế I đằng sau đã phá hỏng tất cả. Trong lúc đôi tai đã đủ dư lượng an tĩnh và trở về trạng thái nhạy cảm nhất thì lại phải chia phần dung chứa không chỉ tiếng đàn. Đó còn là tiếng nhỏ to tâm sự chuyện gia đình, chuyện nhà cửa. Tôi nghe được âm sắc miền Bắc, chẳng biết là anh chị ở nơi nào, Thanh Hóa, Hải Phòng hay Hà Nội? Có người gọi điện về nhà, có người bật loa ngoài chơi điện tử, có người đang đói bụng, bàn nhau ra ngoài mua bánh mì, mua bia. 

Từ ngày bắt đầu ra rạp xem phim coi kịch thường xuyên (chắc cũng chỉ là khoảng 2 năm gần đây) những chuyện như thế này không phải là lần đầu trải nghiệm. Tôi không giận dữ, không đánh giá, không trách cứ. Đến một khán phòng, ngồi cùng với một nhóm khán giả - hàng trên, hàng dưới, cùng hàng - biết lắng nghe, biết tôn trọng việc thưởng thức nghệ thuật giờ đã thành một niềm may rủi. Tôi đã quen với trò xổ số này và không buồn vui gì với kết quả. Nhưng tối nay, đêm đầu tiên của tôi với Saigon Idecaf Acoustica, tôi thương lắm. Tôi thương người nghệ sĩ mà tôi còn chưa biết tên ở trên kia. Tôi thương cho khúc hát mà tôi còn chưa biết ai là người sáng tác. 

Thương lắm!

Nhiên.